Không được đầu hàng

“Bạn phải rời bỏ cuộc sống ấm áp, thoải mái để dấn thân vào thế giới nguyên sơ của trực giác. Rồi bạn sẽ khám phá ra những điều kỳ diệu. Và điều quan trọng nhất là khám phá ra chính mình.”
~ Alan Alda


Tôi ngồi trong phòng làm việc và cố gắng kìm giữ những giọt nước mắt. Toàn thân tôi tê cứng, nặng nề trong ghế. Hôm nay có một điều gì đó xảy ra mà tôi không thể nắm bắt được nhưng tôi biết rõ đây là một ngày khác hẳn với những ngày làm việc trước đây.

Sếp tôi tiến đến bên cạnh, đề nghị tôi đi với ông ấy xuống phòng nhân sự. Tôi đã làm cho công ty này được bốn năm và chưa bao giờ bị gọi xuống họp với phòng nhân sự cùng sếp như thế này. Đây cũng không phải là thời điểm để tôi được tăng lương hay tiến chức gì. Lý do hợp lý duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là họ muốn sa thải tôi.

Tôi bỗng chú ý cao độ đến mọi người xung quanh. Tôi có cảm giác như mình sắp phải ra đi rồi, vì vậy luôn tự nhắc nhở bản thân phải hít thở đều đặn và không ngừng tiến lên phía trước. Người ta đề nghị tôi ngồi xuống ghế. Trong lúc tôi thở ra chầm chậm, sếp tôi cất tiếng bảo ông ấy rất hài lòng với thái độ làm việc tích cực của tôi và lúc nào mọi người cũng thích làm việc với tôi, nhưng do vai trò của công ty đã thay đổi nên họ không còn cần đến vị trí của tôi nữa.

Trong lúc ông nói, tôi thấy tâm trí mình ở mãi tận đâu. Tuy nhìn chằm chặp vào đôi môi ông nhưng lòng tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi tự nhủ: Nếu ông đã muốn ra tay thì cứ việc thẳng tay. Sự vòng vo chỉ càng giết chết tôi mà thôi. Và tôi tự nhủ có lẽ đây chính là giây phút quan trọng nhất trong cả cuộc đời mình. Đã đến lúc để tĩnh tâm và chú ý nhiều hơn nữa. Tôi buộc mình phải lắng nghe và lúc đó, sếp tôi quay sang giám đốc nhân sự. Chị ấy nói: “Chuyện này thật là khó nói, nhưng chúng tôi buộc phải để cô ra đi”.

Những giọt nước mắt mà tôi đã kìm nén suốt ngày bắt đầu trào dâng. Khi họ nhìn tôi bằng cái nhìn đầy vẻ đau buồn và thông cảm thì tôi bắt đầu khóc. Chỉ có điều, họ không nhận ra rằng đó không phải là do tôi sợ hãi hay đau buồn. Tôi khóc vì nhẹ nhõm, vì vui thú khi được giải phóng! Chính lúc đó tôi chợt nhận ra tất cả những lời cầu nguyện, những suy nghĩ tích cực của mình đã được đáp lại! Chính vào giây phút đó tôi thật sự tin rằng điều kỳ diệu đã đến!

Hãy nhìn lại giai đoạn hai năm trước của tôi. Ngày ngày tôi đều đặn đi bộ đến công ty rồi về nhà, mỗi ngày mười lăm tiếng đồng hồ. Tôi tự nhủ rằng chính mình đã chọn lấy công việc hấp dẫn trong ngành quảng cáo ở thành phố lớn này. Hai tháng trước, điều duy nhất tôi còn có thể làm cho bản thân mình chỉ là việc đi bộ ấy. Lướt nhìn những gương mặt trên đường phố Chicago, tôi chỉ bắt gặp toàn những gương mặt xám xịt. Tôi rảo bước nhanh hơn để chóng về đến nhà, kiềm lòng để không bật khóc. Cuối cùng tôi cũng về đến cánh cửa căn hộ và chạy ào vào bên trong. Khi nằm vật ra sàn, tôi bắt đầu run rẩy và sợ hãi. Mặt tôi đẫm nước mắt vì đau buồn và kiệt sức. Tôi nhìn quanh và nhận ra mình đang sống một cuộc đời mà mình không hề mong muốn. Tôi thấy mình giống như một kẻ xa lạ trong chính căn hộ của mình. Mọi thứ phải khác đi. Tôi đang sống cuộc đời mà tôi mơ ước, nhưng đó lại không phải là cuộc đời của tôi! Cứ như thể tôi đang vay mượn một cuộc đời của ai đó.

Nhìn bề ngoài, có vẻ như tôi đang có tất cả mọi thứ. Tôi có người muốn cưới mình làm vợ và vừa được thăng chức lần thứ hai trong vòng hai năm. Công việc cho tôi cơ hội đi khắp nơi trên thế giới, làm việc cho một hãng quảng cáo nổi tiếng, sống trong một căn hộ lộng lẫy. Tôi cứ nghĩ khi đạt được tất cả những điều đó mình sẽ thấy hài lòng và hạnh phúc. Tôi sẽ cảm thấy mình được tự do và yêu đời. Chẳng phải ai cũng sẽ cảm thấy như thế khi có được những gì mình muốn sao? Nhưng thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy bế tắc, lẻ loi và sợ hãi. Đó là tất cả những gì mà tôi có được! Tôi lớn tiếng cầu nguyện: “Xin hãy giúp con, làm ơn xin hãy giúp con. Con đang rất cần Người!”. Lập tức, không khí xung quanh tôi thay đổi hẳn. Một sự bình yên lấp đầy không gian. Tôi cảm nhận được các thiên thần đang choàng những cánh tay ấm áp quanh mình. Nước mắt tôi khô đi, mọi thứ dịu lại. Tôi nghe có một giọng nói, đó chính là giọng nói của tôi nhưng như thể đang vọng đến từ trên cao, như thể các thiên thần đang ôm lấy tôi, dìu dắt tôi trở lại với ánh sáng. Những gì tôi nghe thật đơn giản: “Hãy làm theo trái tim của mình”.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi bắt đầu sửa sang lại cuộc đời của mình. Tuân theo lời nói ấy, tôi hiểu mình cần chỉnh đốn lại toàn bộ cuộc đời mình từ trong ra ngoài. Tôi chú ý đến những mối quan hệ giữa mình và người khác, với chính bản thân, với công việc và nơi mình đang sống… nói chung là tất cả mọi thứ. Tôi tự hỏi nhờ đâu mình lại có thể làm được những thay đổi vĩ đại đến thế. Thoạt đầu mọi thứ dường như có vẻ quá sức đối với tôi, nhưng tôi tự nhủ trong cuộc sống chúng ta luôn có sự chọn lựa. Ngay cả nếu như bây giờ tôi chưa tìm thấy lối ra đi nữa, thì cái mà tôi có thể kiểm soát được chính là những suy nghĩ của mình và tôi phải chọn lấy những gì tích cực nhất. Những suy nghĩ đó sẽ giúp tôi tìm lại cảm giác an toàn và bắt đầu trở lại với con người thật sự của mình.

Giống như trò chơi ráp hình, tôi phân nhỏ mọi khía cạnh của đời mình, quyết định tái cấu trúc nó với nguồn năng lượng tích cực. Đầu tiên tôi lập một danh sách những điều mình muốn làm trong cuộc đời, rồi bắt tay vào thực hiện từng việc một. Trước hết tôi tập trung vào sức khỏe và đăng ký tham gia một cuộc thi thể thao ba môn kết hợp. Để đạt được mong muốn đó, tôi đã sụt gần tám ký. Tôi gia nhập hội những người yêu động vật. Tôi đi du lịch, đọc sách và viết lách nhiều hơn. Tôi cầu nguyện và ngồi thiền mỗi ngày. Dần dà, tâm hồn tôi bắt đầu lành lặn. Tôi bắt đầu kết nối với con người thật sự của mình.

Mọi thứ xung quanh tôi dần thay đổi. Các mối quan hệ của tôi cũng trở nên sâu sắc hơn, tôi tự tin hơn và thậm chí còn liều lĩnh nhận nuôi một con chó mà sau này đã trở thành người bạn cùng tôi đi bộ, vui chơi mỗi ngày. Cho dù có những thay đổi tích cực như thế, công việc của tôi vẫn tiếp tục tệ đi. Giống như một tên trộm trong bóng tối, nỗi sợ hãi len lén quay lại. Tôi bắt đầu nghĩ ở mình có vấn đề gì đó, rằng tôi bị rối loạn tâm thần và có điều gì đó khiến tôi không hạnh phúc. Tôi bắt đầu tìm đến các phương pháp trị liệu, thậm chí là đi gặp các bác sĩ. Tôi quyết tâm điều chỉnh lại bản thân mình.

Mặc dù đã cố gắng, tôi biết mình không thể bỏ qua tiếng mè nheo trong lòng. Một bữa, đang ngồi bệt khóc trong phòng tắm, tôi chợt bật dậy và nói to với chính mình: “Mình đang làm gì ở đây vậy?”. Tôi đứng lên, vốc nước vào mặt, nhìn vào gương và nói: “Đây không phải là mình cũng như cuộc đời của mình, đây không phải là con người mà mình muốn trở thành. Phải thay đổi thôi”. Tôi chộp lấy thỏi son đỏ và viết ra những mục tiêu của mình trong vòng bốn tuần tới lên tấm gương trong phòng tắm:

1. 10.000 đô-la (hoặc là thăng chức hoặc là tìm được một công việc mới có lương cao hơn).

2. Tôi muốn sống gần gia đình và những người mình yêu thương ở Oregon.

Tôi cũng không biết làm thế nào để biến những mục tiêu đó thành sự thật, nhưng trong thâm tâm tôi biết nếu mình giữ được quan điểm tích cực, chắc chắn tôi sẽ có được một cuộc sống tốt hơn tình trạng hiện tại. Trong suốt hai tuần tiếp theo đó, mỗi ngày tôi đều nhìn lại những mục tiêu mà mình đã viết trong phòng tắm. Những lúc chạy bộ bên bờ hồ, tôi tưởng tượng đến dãy núi Hood và những chiếc cầu ở Portland thay vì đường phố đông đúc đầy khói bụi ở Chicago. Ở công ty, tôi treo những bức hình ở Oregon, căn nhà tương lai của tôi, những người trong gia đình và nội thất của những văn phòng mà tôi muốn làm việc cho họ. Đó là tấm bảng nhỏ bé ghi dấu ước mơ của tôi.

Giờ đây, ở cái nơi đã gây cho tôi nhiều đau khổ nhất, tôi đã có một kế hoạch đào tẩu hẳn hoi. Chỉ sau hai tuần kể từ ngày viết ra những mục tiêu cần đạt trong phòng tắm khuya hôm ấy, người ta cho gọi tôi đến phòng nhân sự để thông báo việc sa thải. Họ trả cho tôi 10.000 đô la tiền cắt giảm biên chế và không đầy sáu tuần sau tôi đã sống với gia đình ở Oregon.

Giờ đây, chưa khi nào tôi lại cảm nhận được tình yêu nhiều hơn thế. Tôi quyết định biến sự đau khổ của mình thành điều tích cực bằng cách tập trung vào tương lai. Tôi thể hiện cuộc sống mà mình mong muốn bằng cách luôn suy nghĩ tích cực và phác thảo hình ảnh cụ thể về cuộc sống ấy. Trong cái rủi luôn có cái may và nhiệm vụ của chúng ta là mở ra cho mình một cơ hội và tin rằng sự kỳ diệu sẽ đến. Khi chúng ta làm theo những gì trái tim mình mách bảo, chúng ta sẽ không bao giờ phải thất vọng hay đau buồn. Và quan điểm sống tích cực sẽ giúp biến ước mơ của chúng ta thành sự thật!